Dạo này mình hay đọc sách tâm linh, chắc cũng già rồi. Mình đang đọc cuốn Sức mạnh của tĩnh lặng (Stillness Speaks) của Eckhart Tolle. Nội dung sách có đoạn hướng dẫn mình tìm sự tĩnh lặng ở những sự vật xung quanh mình như cỏ cây, cát đá,… Một bữa trưa rảnh rỗi mình ngồi cà phê, và phát hiện một vật thể màu đen, nhỏ chạy rất nhanh trên mặt đất, nhìn kỹ lại thì là một chú kiến đang khiêng mồi. Miếng mồi – không biết là gì – nhưng khá to so với cơ thể của chú, chắc ít nhất cũng phải gấp 4 hay 5 lần. Chính vì khiêng miếng mồi to quá nên chú không nhìn thấy đường và lọt vào khe nứt trên sân. Chuyện hay bắt đầu từ đây, chú cố gắng bò lên khỏi khe nứt và để miếng mồi ở lại. Nhưng không, chú quay trở lại và sau nhiều lần thất bại cuối cùng chú đã đưa được miếng mồi to đó lên khỏi khe nứt. Khá khen cho nỗ lực tuyệt vời của chú kiến bé nhỏ.
Mình lại ngồi xem tiếp chú sẽ đưa miếng mồi đi đâu, nhưng đáng buồn, do dùng hết sức để đưa miếng mồi lên khỏi khe nứt nên chú không còn sức để khiêng miếng mồi đi nữa. Chú đành bỏ đó và chạy đi, chắc gọi đồng bọn, mình cũng theo dõi đường đi của chú trong khi mắt vẫn để ý đến miếng mồi. Khi chú kiến bò đi thật xa, ra khỏi tầm mắt (mắt mình cận nên thực ra nhìn cũng không được xa lắm, là không thấy nữa nên tưởng xa thế thôi), và đi luôn. Quay lại miếng mồi thì vừa hay một cơn gió thổi qua, miếng mồi bay mất như chưa từng tồn tại ở đó.
Bài học rút ra : có những chuyện thực sự nặng nề và khó khăn với một số người, nhưng lại rất nhẹ nhàng, dễ dàng đối với một số người khác. Chúng ta cô gắng cả đời, trầy vi tróc vẩy với nhiều khó khăn, rồi cuối cùng chúng ta sẽ mang đi được những gì. Chúng ta loay hoay với vết nứt mà mình gặp phải, đến khi nỗ lực qua được thì cũng không mang theo được gì, những gì chúng ta cố gắng tạo dựng, cố gắng đạt được cũng chỉ như là làn gió thoảng qua mà thôi. Vậy nên chuyện gì buông bỏ được thì hãy buông bỏ, làm cho mọi sự nhẹ nhàng, cho tâm tư thanh thản. Cuộc sống về cơ bản là cuộc vui và chúng ta nếu có thể thì tận hưởng từng phút giây của cuộc sống đó với tâm thế đón nhận, vấn đề là chúng ta có chấp nhận cuộc sống như thế hay không?
BH, 8/2019